Ngôi nhà trong Hẻm Emberflit kể về cuộc gặp gỡ đặc biệt của Viktor với một cậu bé, đây cũng là một trong những câu truyện về Viktor mà mình tâm đắc nhất Liên Minh Huyền Thoại. Truyện ngắn này được dịch từ tác phẩm "HOUSE ON EMBERFLIT ALLEY" - Viktor color story.
Cánh tay thứ ba của Viktor phát ra một tia sáng mảnh hàn miếng kim loại vào tay trái của anh cực kỳ chuẩn xác. Mùi thịt cháy không còn làm anh bận tâm nữa, cũng như việc nhìn thấy cổ tay trái mở toang, mạch máu và cơ thịt hòa trộn cùng nâng cấp cơ khí. Anh không thấy đau. Thay vào đó, là cảm giác thành tựu khi ngắm nhìn các vật liệu tổng hợp và hữu cơ đan vào nhau một cách hoàn hảo.
Tiếng trẻ con hét to khiến Viktor ngừng tay. Hiếm khi có ai lang thang xuống chốn sương mù dày đặc của Hẻm Emberflit. Anh chọn địa điểm này chính vì lý do đó – anh không thích bị gián đoạn.
Giữ tay trái bất động, Viktor điều chỉnh một đĩa bạc trên lăng kính. Thiết bị này chứa một loạt thấu kính gương khúc xạ ánh sáng cho phép anh nhìn toàn cảnh con phố bên ngoài phòng thí nghiệm.
Nhiều đứa trẻ đang thô bạo xô đẩy một cậu bé gầy gò về phía cánh cửa sắt rèn của Viktor.
“Chắc thằng Naph chỉ trụ được một phút trong đó,” một cô gái với ngọc giả gắn trên mắt nói.
“Tao cá nó sẽ quay lại với một cái đầu bằng đồng thau,” một thằng nhóc tóc đỏ rực thêm vào. “Có khi lúc đó não nó sẽ không tù mù như Mây Xám nữa.”
“Tốt nhất mày nên trở lại cùng thứ gì đó bọn tao bán được, hoặc chính bọn tao sẽ cho mày một cái đầu mới đấy,” đứa lớn nhất đe dọa, nó túm cổ cậu bé và đẩy cậu ta về phía trước. Những đứa trẻ khác lùi lại, lẳng lặng đứng xem.
Cậu bé run rẩy khi lại gần cánh cổng cao ngất, nó kêu ken két khi mở ra. Cậu ta đi qua cửa trước có gắn các bánh răng đan xen nhau và leo vào theo một cửa sổ để mở. Còi báo động rú lên khi cậu ta đặt chân xuống sàn.
Viktor thở dài, gạt một công tắc khiến tiếng còi tắt lịm.
Cậu bé khẳng khiu nhìn xung quanh. Dọc tường là các bình thủy tinh chứa đủ loại bộ phận, cả hữu cơ và kim loại, trôi nổi trong dung dịch xanh lá cây. Một chiếc giường đẩy vấy máu, với một cái khoan máy bên trên, nằm ngay chính giữa phòng. Hàng tá người máy tự động đứng im lìm bên mỗi bức tường. Với Viktor, phòng thí nghiệm là thánh đường cho những thí nghiệm sáng tạo và quan trọng nhất của anh, nhưng anh có thể tưởng tượng nó đáng sợ ra sao với một đứa trẻ.
Đôi mắt cậu bé trợn tròn choáng váng khi thấy Viktor đứng bên bàn máy, cánh tay mở toang. Cậu ta thụp xuống nấp sau một thùng gỗ gần đó.
“Không học được gì từ cái hộp đó đâu, nhóc,” Viktor nói. “Nhưng trên nắp hộp, nhóc sẽ thấy một cái đục xương. Vui lòng đưa nó cho ta nào.”
Bàn tay run rẩy với lên nóc thùng và nắm lấy tay cầm công cụ kim loại rỉ sét. Cái đục trượt dọc sàn phòng đến chỗ Viktor. Anh nhặt nó lên.
“Cảm ơn,” Viktor nói, lau sạch món đồ và tiếp tục làm việc với cánh tay.
Viktor nghe cậu bé thở gấp.
“Ta đang thay thế gân cơ gấp xoắn – ừm, cơ cấu bị hỏng trong cổ tay ta,” Viktor giải thích, điều chỉnh lại bu-lông trên cánh tay. “Muốn xem không?”
Cậu bé nhô đầu khỏi thùng gỗ.
“Có đau không?” cậu ta hỏi.
“Không,” Viktor đáp. “Khi một người loại bỏ phản ứng và nỗi sợ trước đau đớn, nó hoàn toàn có thể chịu đựng được.”
“Ồ.”
“Nó cũng giúp cánh tay ta gần như cơ khí hóa toàn bộ. Tự xem đi.”
Cậu bé lẳng lặng rời khỏi chỗ thùng gỗ và ngồi đối diện Viktor, mắt gắn chặt vào cánh tay anh.
Viktor tiếp tục hàn một đinh ốc mới vào bó gân dưới da. Khi làm xong, anh dán lớp trung bì lên cánh tay. Anh quét một chùm sáng qua vết nối, đốt phần thịt và làm liền đường rạch.
“Sao ông làm thế?” cậu bé hỏi. “Cánh tay cũ dùng không tốt sao?”
“Nhóc biết điểm yếu lớn nhất của nhân tính là gì không?”
“Không…” cậu ta trả lời.
“Con người cứ liên tục lờ đi những cơ hội vô cùng vô tận chỉ để duy trì nguyên trạng.”
Cậu bé đáp lại bằng ánh nhìn trống rỗng.
“Người ta sợ thay đổi,” Viktor nói. “Họ cứ an phận trong khi có thể trở nên đặc biệt.”
Viktor bước đến bên đỉnh lò sấy. Anh trộn một nhúm bột đen và kem sữa heo lông dài vào xoong, rồi đun nóng hợp chất bằng tia la-de.
“Uống một cốc sữa ngọt không?” Viktor hỏi. “Nhược điểm của ta, nhưng ta lúc nào cũng thích vị dương hồi.”
“Ơ… ông sẽ không cưa đầu cháu ra và thay nó bằng một cái đầu kim loại chứ?”
“À. Giờ họ nghĩ về ta thế hả?” Viktor hỏi lại.
“Đúng vậy,” cậu bé đáp. “Tôi nghe nói một đứa bé đã bị thay đầu chỉ vì bị ho.”
“Thông tin trực tiếp hả?”
“Không, từ hàng xóm của anh họ của Bherma. Hay chú. Hay đại loại thế.”
“À. Thế thì tốt.”
“Thay đầu ai đó có thể chữa họ được không?” cậu bé thắc mắc.
“Giờ thì nhóc hỏi đúng câu rồi đó,” Viktor nói. “Không, ta nghĩ cái đó không cải thiện được nhiều lắm. , Nhóc thấy đó, cơn ho bắt nguồn từ phổi. Còn về câu hỏi trước, ta sẽ không cưa đầu nhóc ra và thay bằng đầu kim loại đâu. Tất nhiên, trừ khi nhóc muốn thế.”
“Không, cảm ơn.”
Viktor rót thứ chất lỏng đặc sánh vào hai cốc rồi đưa một cái cho cậu bé. Cậu ta nhìn chằm chằm vào món đồ uống nóng hổi.
“Không đánh thuốc đâu,” Viktor hớp một ngụm. Cậu bé uống ngon lành chỗ sữa ngọt trong cốc.
“Những người khác vẫn đứng ngoài ạ?” cậu ta hỏi.
Viktor liếc nhìn lăng kính. Ba đứa trẻ vẫn đợi ở cổng trước.
“Đúng thế. Nhóc muốn ta dọa chúng chút không?” Viktor nói.
Đôi mắt cậu bé sáng lên, cậu ta gật đầu.
Viktor đưa cho cậu ta một cái loa ống và bảo, “Hét hết sức có thể vào đây.”
Cậu bé hét một tiếng to đến rợn tóc gáy vào đó. Âm thanh vang vọng khắp Hẻm Emberflit, và những đứa trẻ kia nhảy dựng lên hoảng sợ, dáo dác tìm chỗ trốn. Cậu bé nhìn Viktor, nhe răng cười.
“Ta thấy sợ hãi luôn là một cảm xúc hạn chế,” Viktor nhận xét. “Ví dụ, cho ta biết cái gì làm nhóc sợ đi.”
“Các Hóa-Chủ.”
“Các Hóa-Chủ bị sợ hãi bởi chúng toát ra vẻ thống trị và thường là mối đe dọa bạo lực nữa. Nếu không ai sợ chúng, người ta sẽ đứng lên chống lại chúng. Lúc đó sức mạnh của chúng sẽ đi đâu?”
“Ơ...”
“Mất tiêu. Chính xác đó. Nghĩ xem có bao nhiêu Hóa-Chủ tồn tại so với số dân sống ở Zaun. Sợ hãi được một số ít mạnh mẽ dùng để kiểm soát kẻ yếu bởi chúng thấu hiểu tác động của sợ hãi. Nếu ai đó thao túng được cảm xúc của nhóc, kẻ đó có thể điều khiển nhóc.”
“Chắc cũng có lý. Nhưng tôi vẫn sợ họ,” cậu bé nhún vai.
“Tất nhiên rồi. Cảm giác sợ hãi đã khắc sâu vào da thịt. Tuy nhiên, sắt thép không có sự yếu đuối đó.”
Viktor lấy ra một ống thủy tinh chứa những giọt bạc tí hon trôi nổi trong sữa lỏng.
“Ta có thể hỗ trợ ở đoạn đó,” anh nói. “Ta đã phát triển một nâng cấp giúp loại bỏ sự sợ hãi. Có thể cho nhóc thử trong một thời gian ngắn.”
“Ngắn đến đâu?”
“Nó sẽ phân rã sau hai mươi phút.”
“Ông chắc nó không tồn tại vĩnh viễn chứ?”
“Có thể, nhưng cái này thì không. Nhóc sẽ thấy khi không có sự sợ hãi, các bạn nhóc mất đi sự kìm kẹp. Lũ bắt nạt sống nhờ sợ hãi. Không có nó, chúng sẽ chết đói.”
Cậu bé nhâm nhi cốc sữa, cân nhắc lời đề nghị. Sau một lúc, cậu ta gật đầu. Viktor chọc một mũi kim nhỏ vào ống thủy tinh và tiêm một giọt bạc vào phần da sau tai cậu ta.
Cậu bé rùng mình. Rồi mỉm cười.
“Nhóc có thấy sự yếu đuối tan biến không?” Viktor hỏi.
“Ồ có,” cậu bé đáp.
Viktor dẫn cậu ta ra cửa và vặn đĩa số để mở khóa trước khi lùa cậu ta ra ngoài.
“Hãy nhớ, nhóc luôn có thể quay lại nếu muốn một giải pháp lâu dài hơn.”
Màn sương mù tạo nên hình bóng ma quái xung quanh cậu bé khi cậu ta bước ra từ phòng thí nghiệm. Viktor trở về bên bàn máy để theo dõi thí nghiệm thông qua lăng kính.
Hẻm Emberflit vắng lặng, nhưng ngay khi cậu bé đi ra, đám bạn xuất hiện.
“Đồ lưu niệm của bọn tao đâu?” thằng nhóc tóc đỏ hỏi.
“Xem ra Naph nhỏ bé không biết giữ lời rồi,” cô gái nói.
“Chắc bọn mình phải trừng phạt nó,” đứa lớn nhất thêm vào. “Sau cùng thì chúng ta đã hứa cho nó một cái đầu mới rồi mà.”
“Đừng đụng vào tao,” Naph nói. Cậu ta vươn người cao hết mức.
Thằng nhóc to con túm lấy cổ Naph, nhưng cậu ta quay người và đấm thẳng vào mặt nó.
Máu rỏ ra từ mũi kẻ bắt nạt.
“Bắt lấy nó,” thằng nhóc hét.
Nhưng hai đứa còn lại dường như đã hết hứng thú với chuyện đó.
Naph bước về phía đám trẻ. Chúng lùi lại.
“Tránh xa tao ra,” cậu bé nói.
Lũ bắt nạt nhìn nhau, rồi quay đầu bỏ chạy.
Viktor đóng lăng kính và quay lại làm việc. Anh duỗi duỗi các ngón của cánh tay mới sửa chữa và gõ gõ chúng lên bàn một cách hài lòng.
Cánh tay thứ ba của Viktor phát ra một tia sáng mảnh hàn miếng kim loại vào tay trái của anh cực kỳ chuẩn xác. Mùi thịt cháy không còn làm anh bận tâm nữa, cũng như việc nhìn thấy cổ tay trái mở toang, mạch máu và cơ thịt hòa trộn cùng nâng cấp cơ khí. Anh không thấy đau. Thay vào đó, là cảm giác thành tựu khi ngắm nhìn các vật liệu tổng hợp và hữu cơ đan vào nhau một cách hoàn hảo.
Tiếng trẻ con hét to khiến Viktor ngừng tay. Hiếm khi có ai lang thang xuống chốn sương mù dày đặc của Hẻm Emberflit. Anh chọn địa điểm này chính vì lý do đó – anh không thích bị gián đoạn.
Giữ tay trái bất động, Viktor điều chỉnh một đĩa bạc trên lăng kính. Thiết bị này chứa một loạt thấu kính gương khúc xạ ánh sáng cho phép anh nhìn toàn cảnh con phố bên ngoài phòng thí nghiệm.
Nhiều đứa trẻ đang thô bạo xô đẩy một cậu bé gầy gò về phía cánh cửa sắt rèn của Viktor.
“Chắc thằng Naph chỉ trụ được một phút trong đó,” một cô gái với ngọc giả gắn trên mắt nói.
“Tao cá nó sẽ quay lại với một cái đầu bằng đồng thau,” một thằng nhóc tóc đỏ rực thêm vào. “Có khi lúc đó não nó sẽ không tù mù như Mây Xám nữa.”
“Tốt nhất mày nên trở lại cùng thứ gì đó bọn tao bán được, hoặc chính bọn tao sẽ cho mày một cái đầu mới đấy,” đứa lớn nhất đe dọa, nó túm cổ cậu bé và đẩy cậu ta về phía trước. Những đứa trẻ khác lùi lại, lẳng lặng đứng xem.
Cậu bé run rẩy khi lại gần cánh cổng cao ngất, nó kêu ken két khi mở ra. Cậu ta đi qua cửa trước có gắn các bánh răng đan xen nhau và leo vào theo một cửa sổ để mở. Còi báo động rú lên khi cậu ta đặt chân xuống sàn.
Viktor thở dài, gạt một công tắc khiến tiếng còi tắt lịm.
Cậu bé khẳng khiu nhìn xung quanh. Dọc tường là các bình thủy tinh chứa đủ loại bộ phận, cả hữu cơ và kim loại, trôi nổi trong dung dịch xanh lá cây. Một chiếc giường đẩy vấy máu, với một cái khoan máy bên trên, nằm ngay chính giữa phòng. Hàng tá người máy tự động đứng im lìm bên mỗi bức tường. Với Viktor, phòng thí nghiệm là thánh đường cho những thí nghiệm sáng tạo và quan trọng nhất của anh, nhưng anh có thể tưởng tượng nó đáng sợ ra sao với một đứa trẻ.
Đôi mắt cậu bé trợn tròn choáng váng khi thấy Viktor đứng bên bàn máy, cánh tay mở toang. Cậu ta thụp xuống nấp sau một thùng gỗ gần đó.
“Không học được gì từ cái hộp đó đâu, nhóc,” Viktor nói. “Nhưng trên nắp hộp, nhóc sẽ thấy một cái đục xương. Vui lòng đưa nó cho ta nào.”
Bàn tay run rẩy với lên nóc thùng và nắm lấy tay cầm công cụ kim loại rỉ sét. Cái đục trượt dọc sàn phòng đến chỗ Viktor. Anh nhặt nó lên.
“Cảm ơn,” Viktor nói, lau sạch món đồ và tiếp tục làm việc với cánh tay.
Viktor nghe cậu bé thở gấp.
“Ta đang thay thế gân cơ gấp xoắn – ừm, cơ cấu bị hỏng trong cổ tay ta,” Viktor giải thích, điều chỉnh lại bu-lông trên cánh tay. “Muốn xem không?”
Cậu bé nhô đầu khỏi thùng gỗ.
“Có đau không?” cậu ta hỏi.
“Không,” Viktor đáp. “Khi một người loại bỏ phản ứng và nỗi sợ trước đau đớn, nó hoàn toàn có thể chịu đựng được.”
“Ồ.”
“Nó cũng giúp cánh tay ta gần như cơ khí hóa toàn bộ. Tự xem đi.”
Cậu bé lẳng lặng rời khỏi chỗ thùng gỗ và ngồi đối diện Viktor, mắt gắn chặt vào cánh tay anh.
Viktor tiếp tục hàn một đinh ốc mới vào bó gân dưới da. Khi làm xong, anh dán lớp trung bì lên cánh tay. Anh quét một chùm sáng qua vết nối, đốt phần thịt và làm liền đường rạch.
“Sao ông làm thế?” cậu bé hỏi. “Cánh tay cũ dùng không tốt sao?”
“Nhóc biết điểm yếu lớn nhất của nhân tính là gì không?”
“Không…” cậu ta trả lời.
“Con người cứ liên tục lờ đi những cơ hội vô cùng vô tận chỉ để duy trì nguyên trạng.”
Cậu bé đáp lại bằng ánh nhìn trống rỗng.
“Người ta sợ thay đổi,” Viktor nói. “Họ cứ an phận trong khi có thể trở nên đặc biệt.”
Viktor bước đến bên đỉnh lò sấy. Anh trộn một nhúm bột đen và kem sữa heo lông dài vào xoong, rồi đun nóng hợp chất bằng tia la-de.
“Uống một cốc sữa ngọt không?” Viktor hỏi. “Nhược điểm của ta, nhưng ta lúc nào cũng thích vị dương hồi.”
“Ơ… ông sẽ không cưa đầu cháu ra và thay nó bằng một cái đầu kim loại chứ?”
“À. Giờ họ nghĩ về ta thế hả?” Viktor hỏi lại.
“Đúng vậy,” cậu bé đáp. “Tôi nghe nói một đứa bé đã bị thay đầu chỉ vì bị ho.”
“Thông tin trực tiếp hả?”
“Không, từ hàng xóm của anh họ của Bherma. Hay chú. Hay đại loại thế.”
“À. Thế thì tốt.”
“Thay đầu ai đó có thể chữa họ được không?” cậu bé thắc mắc.
“Giờ thì nhóc hỏi đúng câu rồi đó,” Viktor nói. “Không, ta nghĩ cái đó không cải thiện được nhiều lắm. , Nhóc thấy đó, cơn ho bắt nguồn từ phổi. Còn về câu hỏi trước, ta sẽ không cưa đầu nhóc ra và thay bằng đầu kim loại đâu. Tất nhiên, trừ khi nhóc muốn thế.”
“Không, cảm ơn.”
Viktor rót thứ chất lỏng đặc sánh vào hai cốc rồi đưa một cái cho cậu bé. Cậu ta nhìn chằm chằm vào món đồ uống nóng hổi.
“Không đánh thuốc đâu,” Viktor hớp một ngụm. Cậu bé uống ngon lành chỗ sữa ngọt trong cốc.
“Những người khác vẫn đứng ngoài ạ?” cậu ta hỏi.
Viktor liếc nhìn lăng kính. Ba đứa trẻ vẫn đợi ở cổng trước.
“Đúng thế. Nhóc muốn ta dọa chúng chút không?” Viktor nói.
Đôi mắt cậu bé sáng lên, cậu ta gật đầu.
Viktor đưa cho cậu ta một cái loa ống và bảo, “Hét hết sức có thể vào đây.”
Cậu bé hét một tiếng to đến rợn tóc gáy vào đó. Âm thanh vang vọng khắp Hẻm Emberflit, và những đứa trẻ kia nhảy dựng lên hoảng sợ, dáo dác tìm chỗ trốn. Cậu bé nhìn Viktor, nhe răng cười.
“Ta thấy sợ hãi luôn là một cảm xúc hạn chế,” Viktor nhận xét. “Ví dụ, cho ta biết cái gì làm nhóc sợ đi.”
“Các Hóa-Chủ.”
“Các Hóa-Chủ bị sợ hãi bởi chúng toát ra vẻ thống trị và thường là mối đe dọa bạo lực nữa. Nếu không ai sợ chúng, người ta sẽ đứng lên chống lại chúng. Lúc đó sức mạnh của chúng sẽ đi đâu?”
“Ơ...”
“Mất tiêu. Chính xác đó. Nghĩ xem có bao nhiêu Hóa-Chủ tồn tại so với số dân sống ở Zaun. Sợ hãi được một số ít mạnh mẽ dùng để kiểm soát kẻ yếu bởi chúng thấu hiểu tác động của sợ hãi. Nếu ai đó thao túng được cảm xúc của nhóc, kẻ đó có thể điều khiển nhóc.”
“Chắc cũng có lý. Nhưng tôi vẫn sợ họ,” cậu bé nhún vai.
“Tất nhiên rồi. Cảm giác sợ hãi đã khắc sâu vào da thịt. Tuy nhiên, sắt thép không có sự yếu đuối đó.”
Viktor lấy ra một ống thủy tinh chứa những giọt bạc tí hon trôi nổi trong sữa lỏng.
“Ta có thể hỗ trợ ở đoạn đó,” anh nói. “Ta đã phát triển một nâng cấp giúp loại bỏ sự sợ hãi. Có thể cho nhóc thử trong một thời gian ngắn.”
“Ngắn đến đâu?”
“Nó sẽ phân rã sau hai mươi phút.”
“Ông chắc nó không tồn tại vĩnh viễn chứ?”
“Có thể, nhưng cái này thì không. Nhóc sẽ thấy khi không có sự sợ hãi, các bạn nhóc mất đi sự kìm kẹp. Lũ bắt nạt sống nhờ sợ hãi. Không có nó, chúng sẽ chết đói.”
Cậu bé nhâm nhi cốc sữa, cân nhắc lời đề nghị. Sau một lúc, cậu ta gật đầu. Viktor chọc một mũi kim nhỏ vào ống thủy tinh và tiêm một giọt bạc vào phần da sau tai cậu ta.
Cậu bé rùng mình. Rồi mỉm cười.
“Nhóc có thấy sự yếu đuối tan biến không?” Viktor hỏi.
“Ồ có,” cậu bé đáp.
Viktor dẫn cậu ta ra cửa và vặn đĩa số để mở khóa trước khi lùa cậu ta ra ngoài.
“Hãy nhớ, nhóc luôn có thể quay lại nếu muốn một giải pháp lâu dài hơn.”
Màn sương mù tạo nên hình bóng ma quái xung quanh cậu bé khi cậu ta bước ra từ phòng thí nghiệm. Viktor trở về bên bàn máy để theo dõi thí nghiệm thông qua lăng kính.
Hẻm Emberflit vắng lặng, nhưng ngay khi cậu bé đi ra, đám bạn xuất hiện.
“Đồ lưu niệm của bọn tao đâu?” thằng nhóc tóc đỏ hỏi.
“Xem ra Naph nhỏ bé không biết giữ lời rồi,” cô gái nói.
“Chắc bọn mình phải trừng phạt nó,” đứa lớn nhất thêm vào. “Sau cùng thì chúng ta đã hứa cho nó một cái đầu mới rồi mà.”
“Đừng đụng vào tao,” Naph nói. Cậu ta vươn người cao hết mức.
Thằng nhóc to con túm lấy cổ Naph, nhưng cậu ta quay người và đấm thẳng vào mặt nó.
Máu rỏ ra từ mũi kẻ bắt nạt.
“Bắt lấy nó,” thằng nhóc hét.
Nhưng hai đứa còn lại dường như đã hết hứng thú với chuyện đó.
Naph bước về phía đám trẻ. Chúng lùi lại.
“Tránh xa tao ra,” cậu bé nói.
Lũ bắt nạt nhìn nhau, rồi quay đầu bỏ chạy.
Viktor đóng lăng kính và quay lại làm việc. Anh duỗi duỗi các ngón của cánh tay mới sửa chữa và gõ gõ chúng lên bàn một cách hài lòng.
Nhận xét
Đăng nhận xét