Không phải tự nhiên mà khi tham gia Liên Minh Huyền Thoại, Mundo được gọi với cái tên cuồng nhân xứ ZAUN, một phần lý do vì truyền thuyết về Dr. Mundo khiến mọi người kinh sợ. Câu truyện này xảy ra khi Dr. Mundo còn chưa gia nhập đấu trường công lý mà vẫn còn ở Zaun nổi tiếng với những thí nghiệm đầy man rợ, mời các bạn thưởng thức truyền thuyết về gã nhé !
Cực kỳ loạn trí, tàn sát không ghê tay, và có màu tía kinh khủng, Dr. Mundo là thứ khiến nhiều công dân Zaun ở lỳ trong nhà vào những đêm đặc biệt tối trời. Tên quái vật đơn giản này dường như chẳng muốn gì ngoài đau đớn – dù là cho hay nhận. Cầm con dao phay khổng lồ nhẹ như không, Mundo nổi tiếng đã bắt giữ và tra tấn hàng tá dân Zaun cho các “cuộc phẫu thuật” bất chính của mình, những thứ trông chẳng có mục đích hay ý nghĩa tổng thể gì. Hắn tàn bạo. Hắn khó đoán. Hắn đi đâu hắn muốn. Về mặt kỹ thuật, hắn cũng không phải một bác sĩ đâu.
Chuyện lần đầu thấy tên cuồng nhân xứ Zaun ra sao khá khác nhau. Có cái bảo hắn là một đứa trẻ bò khắp khu chợ Piltover và dọa đám quý tộc sợ phát khiếp với mùi hôi thôi của mình. Có cái bảo hắn sinh ra ở Zaun và dành những năm đầu đời lang thang trong ống cống và vật lộn với chuột hầm để sống. Chỉ có một điều chắc chắn: tầm ba tuổi, hắn đặt chân lên ngưỡng cửa Viện Tâm Thần Zaun Cho Kẻ Loạn Trí Vô Phương Chữa Trị.
Bệnh nhân trong viện giữ khoảng cách với Mundo, nhưng nhân viên ở đó thì coi thằng nhóc là nguồn vui bất tận. Họ không nghĩ hắn là một đứa trẻ cần nuôi dưỡng, mà là một đối tượng – một thứ để nghiên cứu. Sao da hắn màu tía? Ai có thể sống sót khi sinh ra một đứa bé bự con cỡ này?
Trong vòng một năm kể từ lúc nhập viện, các bác sĩ nhận ra da hắn sẽ không đổi màu. Năm Mundo lên bốn, họ phát hiện sức mạnh chưa từng có của hắn khi hắn vô tình siết cổ một y tá vì không mang đến loại kẹo hắn thích. Năm lên sáu, họ khám phá ra mối quan hệ bất thường giữa hắn và đau đớn. Nói bất thường là còn nhẹ đó.
Mundo có vẻ chẳng bận tâm đến đau đớn. Hơn thế nữa, hắn tích cực kiếm tìm nó. Nếu không được giám sát, hắn sẽ đâm những vật sắc nhọn vào vai. Nếu ở cùng chỗ với một bệnh nhân khác, chỉ mất một hai phút trước khi một trong hai gào lên đau đớn.
Rất nhanh, đội ngũ nhân viên phát mệt khi chỉ quan sát Mundo. Họ quyết định đã đến lúc bắt đầu thử nghiệm. Không biết họ làm thế vì nỗi tò mò y khoa, khát khao khai phá khoa học, hay đơn giản là buồn chán quá đỗi. Lý do gì cũng thế, các bác sĩ đã dồn biết bao nỗ lực để tìm hiểu điều bí ẩn màu tía trước mắt họ.
Trong nhiều năm sau đó, họ kiểm tra khả năng chịu đau của hắn. Họ đâm kim vào móng tay hắn và nghe tiếng cười khúc khích. Họ đặt bàn là lên chân hắn và thấy hắn ngủ gục. Rất nhanh, nỗi tò mò khoa học nhường chỗ cho sự bực bội hoàn toàn: họ không thể khiến Mundo phản ứng tiêu cực với đau đớn, và họ không thể hiểu vì sao. Không chỉ thế, tất cả thiệt hại gây ra cho hắn đều được hồi phục thần kỳ sau vài giờ.
Suốt thời thơ ấu, cuộc sống của Mundo chỉ có cô độc hoàn toàn và hàng ngày hành hạ.
Hắn chưa bao giờ hạnh phúc hơn thế.
Hắn xem các bác sĩ là nguồn cảm hứng. Nếu đau đớn là đam mê của Mundo, đó dường như là công việc cả đời của các bác sĩ: các nỗ lực không ngừng để vượt qua ngưỡng đau đớn của hắn ngày càng kỳ dị hơn theo từng năm, bao gồm cả nhúng chân hắn vào a-xít và thả bọ ăn thịt lên mặt hắn.
Các bác sĩ ban đầu khá vui thích khi thấy thằng nhóc màu tía bắt đầu tự gọi mình là “Bác sĩ Mundo” chứ không phải chỉ “Mundo” không.
Hắn ăn trộm một ống tiêm và tống đầy hỗn hợp quả mọng trong bữa sáng và thứ-có-trời-mới-biết từ bô của hắn. “Mundo làm ra thuốc!” hắn vui mừng thốt lên trước khi chích hỗn hợp vào trán.
Tuy nhiên, đến một lúc nào đó, Mundo cũng mệt mỏi khi thử nghiệm lên chính mình.
Sau này, nhiều người vẫn tự hỏi động cơ của Mundo là gì. Có kẻ giả định hắn trả thù cho những năm chịu đựng tra tấn trong tay nhân viên viện tâm thần. Kẻ khác nghĩ hắn đơn giản là một quái vật tâm thần chẳng biết gì đến đạo đức.
Sự thật còn đơn giản hơn nhiều: Mundo quyết định đã đến lúc đưa nghiên cứu vào thực hành.
Một đêm, Mundo lẻn vào bếp. Ở đó, hắn tìm thấy một con day phay cực lớn. Cầm dao “mổ” trong tay, Mundo đi hết phòng này đến phòng khác, “phẫu thuật” từng “bệnh nhân” với biện pháp “chữa trị” chẳng có chút luân lý nào ngoài cứ cái gì làm hắn vui nhất lúc đó thì làm.
Đến khi ngày ló dạng, mọi người trong viện tâm thần đều được “chữa khỏi,” trừ Mundo.
Hắn lấy áo bác sĩ từ một nạn nhân, những cơ bắp cuồn cuộn của hắn xé toạc nó khi hắn cố khoác lên thân thể lực lưỡng. Mundo đã đạt được giấc mơ. Hắn đã là bác sĩ! Là một thành viên mới của cuộc sống dài dằng dặc đầy vinh quang này, hắn phải chia sẻ khả năng y khoa với phần còn lại của thế giới. Sự nghiệp của hắn chỉ vừa bắt đầu.
Hắn đạp tung cửa viện và bước qua bậc cửa nơi hắn bị bỏ lại nhiều năm trước. Mundo dạo bước trên những con phố ở Zaun, nụ cười nở trên mặt, chân nhún nhảy.
Bác sĩ đến rồi.
Cực kỳ loạn trí, tàn sát không ghê tay, và có màu tía kinh khủng, Dr. Mundo là thứ khiến nhiều công dân Zaun ở lỳ trong nhà vào những đêm đặc biệt tối trời. Tên quái vật đơn giản này dường như chẳng muốn gì ngoài đau đớn – dù là cho hay nhận. Cầm con dao phay khổng lồ nhẹ như không, Mundo nổi tiếng đã bắt giữ và tra tấn hàng tá dân Zaun cho các “cuộc phẫu thuật” bất chính của mình, những thứ trông chẳng có mục đích hay ý nghĩa tổng thể gì. Hắn tàn bạo. Hắn khó đoán. Hắn đi đâu hắn muốn. Về mặt kỹ thuật, hắn cũng không phải một bác sĩ đâu.
Chuyện lần đầu thấy tên cuồng nhân xứ Zaun ra sao khá khác nhau. Có cái bảo hắn là một đứa trẻ bò khắp khu chợ Piltover và dọa đám quý tộc sợ phát khiếp với mùi hôi thôi của mình. Có cái bảo hắn sinh ra ở Zaun và dành những năm đầu đời lang thang trong ống cống và vật lộn với chuột hầm để sống. Chỉ có một điều chắc chắn: tầm ba tuổi, hắn đặt chân lên ngưỡng cửa Viện Tâm Thần Zaun Cho Kẻ Loạn Trí Vô Phương Chữa Trị.
Bệnh nhân trong viện giữ khoảng cách với Mundo, nhưng nhân viên ở đó thì coi thằng nhóc là nguồn vui bất tận. Họ không nghĩ hắn là một đứa trẻ cần nuôi dưỡng, mà là một đối tượng – một thứ để nghiên cứu. Sao da hắn màu tía? Ai có thể sống sót khi sinh ra một đứa bé bự con cỡ này?
Trong vòng một năm kể từ lúc nhập viện, các bác sĩ nhận ra da hắn sẽ không đổi màu. Năm Mundo lên bốn, họ phát hiện sức mạnh chưa từng có của hắn khi hắn vô tình siết cổ một y tá vì không mang đến loại kẹo hắn thích. Năm lên sáu, họ khám phá ra mối quan hệ bất thường giữa hắn và đau đớn. Nói bất thường là còn nhẹ đó.
Mundo có vẻ chẳng bận tâm đến đau đớn. Hơn thế nữa, hắn tích cực kiếm tìm nó. Nếu không được giám sát, hắn sẽ đâm những vật sắc nhọn vào vai. Nếu ở cùng chỗ với một bệnh nhân khác, chỉ mất một hai phút trước khi một trong hai gào lên đau đớn.
Rất nhanh, đội ngũ nhân viên phát mệt khi chỉ quan sát Mundo. Họ quyết định đã đến lúc bắt đầu thử nghiệm. Không biết họ làm thế vì nỗi tò mò y khoa, khát khao khai phá khoa học, hay đơn giản là buồn chán quá đỗi. Lý do gì cũng thế, các bác sĩ đã dồn biết bao nỗ lực để tìm hiểu điều bí ẩn màu tía trước mắt họ.
Trong nhiều năm sau đó, họ kiểm tra khả năng chịu đau của hắn. Họ đâm kim vào móng tay hắn và nghe tiếng cười khúc khích. Họ đặt bàn là lên chân hắn và thấy hắn ngủ gục. Rất nhanh, nỗi tò mò khoa học nhường chỗ cho sự bực bội hoàn toàn: họ không thể khiến Mundo phản ứng tiêu cực với đau đớn, và họ không thể hiểu vì sao. Không chỉ thế, tất cả thiệt hại gây ra cho hắn đều được hồi phục thần kỳ sau vài giờ.
Suốt thời thơ ấu, cuộc sống của Mundo chỉ có cô độc hoàn toàn và hàng ngày hành hạ.
Hắn chưa bao giờ hạnh phúc hơn thế.
Hắn xem các bác sĩ là nguồn cảm hứng. Nếu đau đớn là đam mê của Mundo, đó dường như là công việc cả đời của các bác sĩ: các nỗ lực không ngừng để vượt qua ngưỡng đau đớn của hắn ngày càng kỳ dị hơn theo từng năm, bao gồm cả nhúng chân hắn vào a-xít và thả bọ ăn thịt lên mặt hắn.
Các bác sĩ ban đầu khá vui thích khi thấy thằng nhóc màu tía bắt đầu tự gọi mình là “Bác sĩ Mundo” chứ không phải chỉ “Mundo” không.
Hắn ăn trộm một ống tiêm và tống đầy hỗn hợp quả mọng trong bữa sáng và thứ-có-trời-mới-biết từ bô của hắn. “Mundo làm ra thuốc!” hắn vui mừng thốt lên trước khi chích hỗn hợp vào trán.
Tuy nhiên, đến một lúc nào đó, Mundo cũng mệt mỏi khi thử nghiệm lên chính mình.
Sau này, nhiều người vẫn tự hỏi động cơ của Mundo là gì. Có kẻ giả định hắn trả thù cho những năm chịu đựng tra tấn trong tay nhân viên viện tâm thần. Kẻ khác nghĩ hắn đơn giản là một quái vật tâm thần chẳng biết gì đến đạo đức.
Sự thật còn đơn giản hơn nhiều: Mundo quyết định đã đến lúc đưa nghiên cứu vào thực hành.
Một đêm, Mundo lẻn vào bếp. Ở đó, hắn tìm thấy một con day phay cực lớn. Cầm dao “mổ” trong tay, Mundo đi hết phòng này đến phòng khác, “phẫu thuật” từng “bệnh nhân” với biện pháp “chữa trị” chẳng có chút luân lý nào ngoài cứ cái gì làm hắn vui nhất lúc đó thì làm.
Đến khi ngày ló dạng, mọi người trong viện tâm thần đều được “chữa khỏi,” trừ Mundo.
Hắn lấy áo bác sĩ từ một nạn nhân, những cơ bắp cuồn cuộn của hắn xé toạc nó khi hắn cố khoác lên thân thể lực lưỡng. Mundo đã đạt được giấc mơ. Hắn đã là bác sĩ! Là một thành viên mới của cuộc sống dài dằng dặc đầy vinh quang này, hắn phải chia sẻ khả năng y khoa với phần còn lại của thế giới. Sự nghiệp của hắn chỉ vừa bắt đầu.
Hắn đạp tung cửa viện và bước qua bậc cửa nơi hắn bị bỏ lại nhiều năm trước. Mundo dạo bước trên những con phố ở Zaun, nụ cười nở trên mặt, chân nhún nhảy.
Bác sĩ đến rồi.
Nhận xét
Đăng nhận xét