Hít Sâu là câu truyện ngắn mới nhất của Liên Minh Huyền Thoại kể về Janna cơn thịnh nộ của bão tố, những tình tiết xoay quanh truyền thuyêt của cô. Hít Sâu được biên dịch bởi Nguyễn Thành Trung từ tác phẩm có tựa đề "DEEP BREATH" - Universe of League of Legends.
Họ nghĩ Zaun là nơi những kẻ thua cuộc sinh sống.
Họ không thừa nhận, tất nhiên rồi – họ sẽ cười toe toét, đập vào lưng chúng ta và bảo Piltover chẳng là gì nếu không có Zaun. Những con người chăm chỉ của chúng ta! Nền thương mại sầm uất của chúng ta! Đồ hóa-kỹ của chúng ta, cái ai ở Piltover cũng tỏ vẻ là không mua, ngoại trừ việc họ mua liên tục! Zaun là một phần thiết yếu trong văn hóa Piltover, họ sẽ nói vậy đấy.
Tất cả đều dối trá. Hiển nhiên.
Họ nghĩ Zaun là nơi lũ ngốc tới. Những kẻ quá đần độn để bước vào những tòa tháp vàng của Piltover.
Những kẻ như tôi.
Tôi dành nhiều tháng học hỏi để có thể đăng ký thực tập trong Gia tộc Holloran. Tôi đã sục sạo mọi quyển sách rách nát tìm được trong xưởng máy. Tôi đã tạo ra mẫu thử một loại vòng tay giúp những ai bị gãy hoặc viêm khớp cổ tay nâng cao tính cơ động. Tôi đã làm mọi điều có thể để giành quyền thực tập ở Piltover. Tôi thậm chí còn đạt đến bước cuối trong quá trình kiểm tra: gặp gỡ mặt-đối-mặt với chính Boswell Holloran.
Họ nói đó chỉ là thủ tục. Chỉ là một cách để chào đón tôi đến với gia đình.
Ông bước vào phòng, nhìn xuống bộ quần áo dính đầy Zaun Xám, và cất tiếng cười lạnh lẽo. ông ta nói, “Rất tiếc, chàng trai – ở đây chúng tôi không nhận chuột-hầm.”
Ông thậm chí còn chẳng ngồi xuống.
Nên giờ tôi quay lại đây. Ở Zaun. Lại một tên ngốc nữa.
Mây Xám lảng bảng trên phố, mừng tôi trở về. Hầu hết thời gian, nó đủ mỏng để bạn hít sâu mà không ho ra thứ gì đó ướt ướt. Nhưng hôm nay, đây là thứ chúng tôi gọi là Xuất Xám. Bạn nghẹn họng sau mỗi lần ho hấp. Ngực bạn thắt lại. Không thể thấy gì ngoài mấy đầu ngón tay. Tôi muốn chạy, nhưng tôi biết chẳng có nơi nào để chạy tới. Mây Xám như đang xáp lại, nghiền nát tôi, bóp nghẹt tôi.
Đó là lúc tôi cầu nguyện Janna.
Không phải ai ở Zaun cũng tin cô có thật, nhưng mẹ tôi luôn giữ vững tín ngưỡng. Bà bảo tôi một con chim xanh bay ngoài cửa sổ trong ngày tôi sinh ra, và bà biết – bà biết – đó là Janna nói với bà rằng tôi sẽ ổn thôi.
Tất nhiên bà đã nhầm. Sau cùng thì tôi không ổn chút nào. Hai năm trước, bà – mẹ tôi – đã chết trong lúc lùng phế liệu, và tôi phải tự nuôi sống bản thân nhờ vài thiết bị bà để lồi. Rồi, như thường lệ: không có bạn bè. Bị đập vô số lần. Cố gắng học, cố gắng nghĩ cách lên Piltover. Không làm được. Nhận ra Janna đã quên mất tôi.
Những tôi vẫn giữ tấm bùa mẹ cho: một mảnh gỗ khắc hình chú chim bà đã thấy. Đề phòng những trường hợp thế này.
Nên tôi ngồi trên nền đất ẩm bởi tôi không cần tìm ghế, và tôi lấy tấm bùa chim xanh luôn nhét trong túi ra, nói chuyện với Janna.
Tất nhiên không nói to – chẳng cần để người khác nghĩ tôi là đồ quái dị bị hóa chất đầu độc – nhưng vẫn là nói chuyện.
Tôi không đòi hỏi cô ấy điều gì. Chỉ kể về ngày hôm nay và ngày trước đó. Về cảm xúc lo sợ khi nghĩ mình sẽ chẳng bao giờ trở thành người có giá trị và sẽ chết ở tận đáy Hầm Thấp mà chẳng thể hiện được gì trước mẹ. Đôi khi tôi chỉ muốn chạy đến nơi nào dễ hít thở và không còn thấy chết khiếp hay phát khóc bất kỳ lúc nào và tôi ghét bản thân ra sao khi muốn khóc vì không được như người khác. Đôi khi tôi nghĩ đến việc gieo mình xuống vũng hóa chất trong Hầm Thấp, cứ gieo mình và chìm xuống tận đáy đến khi phổi ngập chất dịch. Ít nhất thế là kết thúc. Tôi bảo Janna tôi hy vọng cô ấy ổn. Tôi hy vọng cô ấy hạnh phúc dù đang ở đâu.
Đó là khi tôi thấy gió mơn man gò má. Chỉ thoảng nhẹ, nhưng vẫn có. Rất nhanh, tôi cảm thấy nó thổi tóc bay lòa xòa trên mặt. Gió rít nhanh và mạnh, tung áo choàng ngoài của tôi bay phần phật như thể tôi đang đứng giữa tâm bao.
Mây Xám cuộn lên phía trước, bị xua đi bởi cơn gió dường như đến từ khắp mọi nơi. Màn sương dần tan biến, và tôi có thể thấy những người qua lại ở Tầng Xép ngắm nhìn nó trôi đi.
Gió ngừng.
Mây Xám biến sạch.
Tôi có thể thở được.
Không phải những hơi thở gấp gáp đầy thận trọng, mà có thể hít đầy phổi làn không khí mát lành. Không còn bị Mây Xám bao bọc, mặt trời chiếu qua các tòa tháp ở Piltover xuống tới tận Zaun.
Tôi có thể thấy dân Piltover bên trên ngó xuống chúng tôi. Không có Mây Xám che khuất tầm nhìn, họ có thể thấy chúng tôi từ trên cầu và ban công. Tôi không nghĩ họ thích điều đó lắm đâu. Không ai muốn bị nhắc rằng mình sống bên trên một khu ổ chuột; tôi thấy vài cái quắc mắt đe dọa.
Tôi lại thấy ông ta: Boswell Holloran. Cầm bánh ngọt trên tay, lại nhìn xuống tôi. Biểu cảm ghê tởm trên khuôn mặt, y như trước đây.
Tôi quá bận nhìn vẻ mặt khinh thị ấy đến nỗi không nhận ra có người đứng sau đến khi tay cô đặt lên vai tôi.
“Ổn rồi,” cô nói, tôi biết đó là ai mà không cần ngoảnh lại.
Cô xiết chặt vai tôi, rồi khuỵu gối xuống và vòng tay trước ngực tôi, ôm chặt.
“Sẽ ổn thôi,” cô nói.
Tóc cô phủ lên vai tôi. Mùi hương như không khí sau cơn mưa dài.
“Giờ thì có thể không ổn. Em có thể không ổn một thời gian nữa. Chẳng sao cả. Một ngày, không rõ khi nào, tại sao hay làm thế nào nó xảy ra, em sẽ thấy hạnh phúc,” cô nói. Cảm giác ấm áp vuốt nhẹ khuôn mặt, tôi không biết mình bật khóc từ bao giờ, nhưng nó thật nhẹ nhõm, như mây mù đã tan. Tôi cầm tay cô và cô cầm tay tôi, cứ nhắc đi nhắc lại rằng mọi chuyện sẽ ổn, cô đang ở đây, mọi chuyện sẽ tốt hơn.
Tôi không biết đã trải qua bao lâu, nhưng rất nhanh tôi thấy mọi người ở Tầng Xép của Zaun và ban công của Piltover phía trên đang nhìn chằm chằm.
Trước khi tôi kịp cất lời, cô nói, “Đừng để ý họ. Cứ lo cho em thôi. Em sẽ làm điều đó vì chị chứ?”
Tôi cố nói, nhưng chỉ biết gật đầu.
“Cảm ơn,” tôi nói, và cô hôn lên gò má đẫm lệ của tôi, ôm tôi một lần nữa.
Cô đứng dậy, sải bước đi qua tôi. Lần đầu tiên tôi thấy cô hoàn toàn – dáng người cao, siêu thực đến nỗi tôi đã cho đó là tưởng tượng nếu cô không vừa chạm vào tôi. Tôi nhìn được đôi tai dài nhọn. Đôi chân không chạm đất. Tóc tung bay trong gió, dù hiện giờ chẳng có chút gió nào. Đôi mắt xanh thẳm đến nỗi tôi cảm thấy hơi lạnh khi nhìn vào đấy.
Rồi cô mỉm cười, nháy mắt và nói, “Chị muốn em chiêm ngưỡng cảnh tiếp theo.”
Một cơn cuồng phong dữ dội nổi lên, mạnh đến mức tôi phải che mắt. Khi tôi mở mắt ra lần nữa, cô đã đi mất, nhưng gió vẫn thổi. Nó thổi về hướng Piltover và những cư dân rụt rè tại đó.
Gió rít lên khi tăng dần tốc độ và cường độ. Dân Piltover chạy đi tìm chỗ nấp nhưng đã quá trễ, luồng khí lưu toàn lực quất vào họ, giật áo khoác họ tung lên trời và làm đầu tóc họ rối bù. Boswell Holloran la thất thanh khi gió quật ông ta khỏi ban công.
Cứ tưởng ông ta chết chắc, nhưng một cơn gió khác đã phóng tới, làm giảm đáng kể sức rơi, như thể đang dẫn dắt ông ta chạm đất. Dù vậy, chỉ nhìn vào ông ta thì bạn sẽ không biết được đâu. Thậm chí khi rơi với vận tốc của một chiếc lá lìa cành, ông ta vẫn cuống cuồng gào thét. Giọng cao ghê gớm. Mất phẩm giá cũng ghê gớm luôn.
Quần áo lật tung lên, đập vào mặt ông ta trên đường rơi, cho đến khi ông ta lơ lửng cách vũng nước vài phân.
“Ta…,” ông ta mở miệng, trước khi cơn gió tan biến và ông ta ngã dập mông xuống vũng nước, làm hỏng một thứ tôi cho là rất đắt giá. ông ta kêu la trong sự pha trộn giữa ngạc nhiên, đau đớn, và cáu giận, phủi phủi khắp nơi như một đứa trẻ nổi đóa. ông ta cố đứng lên, nhưng trượt chân và ngã thêm vài lần nữa. Tôi phải hoàn toàn thành thực, trông ông ta trông giống một gã ngốc.
Tôi chẳng thể ngừng cười.
Họ nghĩ Zaun là nơi những kẻ thua cuộc sinh sống.
Họ không thừa nhận, tất nhiên rồi – họ sẽ cười toe toét, đập vào lưng chúng ta và bảo Piltover chẳng là gì nếu không có Zaun. Những con người chăm chỉ của chúng ta! Nền thương mại sầm uất của chúng ta! Đồ hóa-kỹ của chúng ta, cái ai ở Piltover cũng tỏ vẻ là không mua, ngoại trừ việc họ mua liên tục! Zaun là một phần thiết yếu trong văn hóa Piltover, họ sẽ nói vậy đấy.
Tất cả đều dối trá. Hiển nhiên.
Họ nghĩ Zaun là nơi lũ ngốc tới. Những kẻ quá đần độn để bước vào những tòa tháp vàng của Piltover.
Những kẻ như tôi.
Tôi dành nhiều tháng học hỏi để có thể đăng ký thực tập trong Gia tộc Holloran. Tôi đã sục sạo mọi quyển sách rách nát tìm được trong xưởng máy. Tôi đã tạo ra mẫu thử một loại vòng tay giúp những ai bị gãy hoặc viêm khớp cổ tay nâng cao tính cơ động. Tôi đã làm mọi điều có thể để giành quyền thực tập ở Piltover. Tôi thậm chí còn đạt đến bước cuối trong quá trình kiểm tra: gặp gỡ mặt-đối-mặt với chính Boswell Holloran.
Họ nói đó chỉ là thủ tục. Chỉ là một cách để chào đón tôi đến với gia đình.
Ông bước vào phòng, nhìn xuống bộ quần áo dính đầy Zaun Xám, và cất tiếng cười lạnh lẽo. ông ta nói, “Rất tiếc, chàng trai – ở đây chúng tôi không nhận chuột-hầm.”
Ông thậm chí còn chẳng ngồi xuống.
Nên giờ tôi quay lại đây. Ở Zaun. Lại một tên ngốc nữa.
Mây Xám lảng bảng trên phố, mừng tôi trở về. Hầu hết thời gian, nó đủ mỏng để bạn hít sâu mà không ho ra thứ gì đó ướt ướt. Nhưng hôm nay, đây là thứ chúng tôi gọi là Xuất Xám. Bạn nghẹn họng sau mỗi lần ho hấp. Ngực bạn thắt lại. Không thể thấy gì ngoài mấy đầu ngón tay. Tôi muốn chạy, nhưng tôi biết chẳng có nơi nào để chạy tới. Mây Xám như đang xáp lại, nghiền nát tôi, bóp nghẹt tôi.
Đó là lúc tôi cầu nguyện Janna.
Không phải ai ở Zaun cũng tin cô có thật, nhưng mẹ tôi luôn giữ vững tín ngưỡng. Bà bảo tôi một con chim xanh bay ngoài cửa sổ trong ngày tôi sinh ra, và bà biết – bà biết – đó là Janna nói với bà rằng tôi sẽ ổn thôi.
Tất nhiên bà đã nhầm. Sau cùng thì tôi không ổn chút nào. Hai năm trước, bà – mẹ tôi – đã chết trong lúc lùng phế liệu, và tôi phải tự nuôi sống bản thân nhờ vài thiết bị bà để lồi. Rồi, như thường lệ: không có bạn bè. Bị đập vô số lần. Cố gắng học, cố gắng nghĩ cách lên Piltover. Không làm được. Nhận ra Janna đã quên mất tôi.
Những tôi vẫn giữ tấm bùa mẹ cho: một mảnh gỗ khắc hình chú chim bà đã thấy. Đề phòng những trường hợp thế này.
Nên tôi ngồi trên nền đất ẩm bởi tôi không cần tìm ghế, và tôi lấy tấm bùa chim xanh luôn nhét trong túi ra, nói chuyện với Janna.
Tất nhiên không nói to – chẳng cần để người khác nghĩ tôi là đồ quái dị bị hóa chất đầu độc – nhưng vẫn là nói chuyện.
Tôi không đòi hỏi cô ấy điều gì. Chỉ kể về ngày hôm nay và ngày trước đó. Về cảm xúc lo sợ khi nghĩ mình sẽ chẳng bao giờ trở thành người có giá trị và sẽ chết ở tận đáy Hầm Thấp mà chẳng thể hiện được gì trước mẹ. Đôi khi tôi chỉ muốn chạy đến nơi nào dễ hít thở và không còn thấy chết khiếp hay phát khóc bất kỳ lúc nào và tôi ghét bản thân ra sao khi muốn khóc vì không được như người khác. Đôi khi tôi nghĩ đến việc gieo mình xuống vũng hóa chất trong Hầm Thấp, cứ gieo mình và chìm xuống tận đáy đến khi phổi ngập chất dịch. Ít nhất thế là kết thúc. Tôi bảo Janna tôi hy vọng cô ấy ổn. Tôi hy vọng cô ấy hạnh phúc dù đang ở đâu.
Đó là khi tôi thấy gió mơn man gò má. Chỉ thoảng nhẹ, nhưng vẫn có. Rất nhanh, tôi cảm thấy nó thổi tóc bay lòa xòa trên mặt. Gió rít nhanh và mạnh, tung áo choàng ngoài của tôi bay phần phật như thể tôi đang đứng giữa tâm bao.
Mây Xám cuộn lên phía trước, bị xua đi bởi cơn gió dường như đến từ khắp mọi nơi. Màn sương dần tan biến, và tôi có thể thấy những người qua lại ở Tầng Xép ngắm nhìn nó trôi đi.
Gió ngừng.
Mây Xám biến sạch.
Tôi có thể thở được.
Không phải những hơi thở gấp gáp đầy thận trọng, mà có thể hít đầy phổi làn không khí mát lành. Không còn bị Mây Xám bao bọc, mặt trời chiếu qua các tòa tháp ở Piltover xuống tới tận Zaun.
Tôi có thể thấy dân Piltover bên trên ngó xuống chúng tôi. Không có Mây Xám che khuất tầm nhìn, họ có thể thấy chúng tôi từ trên cầu và ban công. Tôi không nghĩ họ thích điều đó lắm đâu. Không ai muốn bị nhắc rằng mình sống bên trên một khu ổ chuột; tôi thấy vài cái quắc mắt đe dọa.
Tôi lại thấy ông ta: Boswell Holloran. Cầm bánh ngọt trên tay, lại nhìn xuống tôi. Biểu cảm ghê tởm trên khuôn mặt, y như trước đây.
Tôi quá bận nhìn vẻ mặt khinh thị ấy đến nỗi không nhận ra có người đứng sau đến khi tay cô đặt lên vai tôi.
“Ổn rồi,” cô nói, tôi biết đó là ai mà không cần ngoảnh lại.
Cô xiết chặt vai tôi, rồi khuỵu gối xuống và vòng tay trước ngực tôi, ôm chặt.
“Sẽ ổn thôi,” cô nói.
Tóc cô phủ lên vai tôi. Mùi hương như không khí sau cơn mưa dài.
“Giờ thì có thể không ổn. Em có thể không ổn một thời gian nữa. Chẳng sao cả. Một ngày, không rõ khi nào, tại sao hay làm thế nào nó xảy ra, em sẽ thấy hạnh phúc,” cô nói. Cảm giác ấm áp vuốt nhẹ khuôn mặt, tôi không biết mình bật khóc từ bao giờ, nhưng nó thật nhẹ nhõm, như mây mù đã tan. Tôi cầm tay cô và cô cầm tay tôi, cứ nhắc đi nhắc lại rằng mọi chuyện sẽ ổn, cô đang ở đây, mọi chuyện sẽ tốt hơn.
Tôi không biết đã trải qua bao lâu, nhưng rất nhanh tôi thấy mọi người ở Tầng Xép của Zaun và ban công của Piltover phía trên đang nhìn chằm chằm.
Trước khi tôi kịp cất lời, cô nói, “Đừng để ý họ. Cứ lo cho em thôi. Em sẽ làm điều đó vì chị chứ?”
Tôi cố nói, nhưng chỉ biết gật đầu.
“Cảm ơn,” tôi nói, và cô hôn lên gò má đẫm lệ của tôi, ôm tôi một lần nữa.
Cô đứng dậy, sải bước đi qua tôi. Lần đầu tiên tôi thấy cô hoàn toàn – dáng người cao, siêu thực đến nỗi tôi đã cho đó là tưởng tượng nếu cô không vừa chạm vào tôi. Tôi nhìn được đôi tai dài nhọn. Đôi chân không chạm đất. Tóc tung bay trong gió, dù hiện giờ chẳng có chút gió nào. Đôi mắt xanh thẳm đến nỗi tôi cảm thấy hơi lạnh khi nhìn vào đấy.
Rồi cô mỉm cười, nháy mắt và nói, “Chị muốn em chiêm ngưỡng cảnh tiếp theo.”
Một cơn cuồng phong dữ dội nổi lên, mạnh đến mức tôi phải che mắt. Khi tôi mở mắt ra lần nữa, cô đã đi mất, nhưng gió vẫn thổi. Nó thổi về hướng Piltover và những cư dân rụt rè tại đó.
Gió rít lên khi tăng dần tốc độ và cường độ. Dân Piltover chạy đi tìm chỗ nấp nhưng đã quá trễ, luồng khí lưu toàn lực quất vào họ, giật áo khoác họ tung lên trời và làm đầu tóc họ rối bù. Boswell Holloran la thất thanh khi gió quật ông ta khỏi ban công.
Cứ tưởng ông ta chết chắc, nhưng một cơn gió khác đã phóng tới, làm giảm đáng kể sức rơi, như thể đang dẫn dắt ông ta chạm đất. Dù vậy, chỉ nhìn vào ông ta thì bạn sẽ không biết được đâu. Thậm chí khi rơi với vận tốc của một chiếc lá lìa cành, ông ta vẫn cuống cuồng gào thét. Giọng cao ghê gớm. Mất phẩm giá cũng ghê gớm luôn.
Quần áo lật tung lên, đập vào mặt ông ta trên đường rơi, cho đến khi ông ta lơ lửng cách vũng nước vài phân.
“Ta…,” ông ta mở miệng, trước khi cơn gió tan biến và ông ta ngã dập mông xuống vũng nước, làm hỏng một thứ tôi cho là rất đắt giá. ông ta kêu la trong sự pha trộn giữa ngạc nhiên, đau đớn, và cáu giận, phủi phủi khắp nơi như một đứa trẻ nổi đóa. ông ta cố đứng lên, nhưng trượt chân và ngã thêm vài lần nữa. Tôi phải hoàn toàn thành thực, trông ông ta trông giống một gã ngốc.
Tôi chẳng thể ngừng cười.
Nhận xét
Đăng nhận xét